7 năm chạy chữa vô sinh cuối cùng mẹ cũng mừng phát khóc khi sinh Tít. Nhân dịp Tít 2 tuổi mẹ quyết định ngồi viết nhật ký từ ngày mẹ biết tin có thai đến ngày “vượt cạn”.
Bạn đang đọc: Nhật ký hạnh phúc của một mẹ 7 năm chạy chữa vô sinh
Ngày 19/6/2012
Sau 7 năm trời “đề chẳng nổ” thì ngày đẹp trời hôm ấy sau khi mất tí máu em đã biết mình có thai. Khỏi phải nói cả ngày không cần tưới cái gì thì mặt em cũng tươi roi rói các bác ạ, còn lão chồng thì mừng rỡ và nhăn nhở cười tủm tỉm hạnh phúc. Cũng vì hiếm hoi và có thai nhờ phương pháp IVF nên mẹ chồng và lão chồng em tuyên bố phạm vi hoạt động và lang thang của em là trong cái phòng rộng hẳn 15m2.
Nhiệm vụ duy nhất của em lúc này là ăn và vui vẻ. Chồng chiều đến nỗi đi khám lão cũng bế lên tận taxi, về đến nhà là lão lại rinh lên tận giường. Hồi ấy em ăn nhiều đến mức 1 tuần tăng 1kg. Em cũng thấy em phục em quá các bác ạ. Bầu được 3 tháng em xin phép bố mẹ chồng cho về bên ngoại ít hôm. Bố chồng cẩn thận xem ngày đẹp trời để con dâu được về may mắn.
Bé Tít nhà chị Hoàng Thị Thủy (Hà Nội) khi 11 tháng tuổi
Ngày 19/9/2012
Được “trở về nơi sản xuất” vui ơi là vui nhưng đen cho em quá. Em về chưa được 1 ngày (chắc do thay đổi môi trường) em bị ra ít máu doạ. Khỏi nói lúc này bố mẹ em sợ tới mức nào. 7 năm vất vả, gian nan giờ mới có tin vui, giờ con gái về nhà dưỡng thai nhỡ có chuyện gì ông bà lại ân hận. Em lại khăn gói taxi ra ngay viện khám và mọi thứ ổn trở lại. Khám xong, bố mẹ đẻ em gọi taxi trả thẳng em về “nơi chuyển khẩu”. Lúc này em 70kg vẫn được lão chồng bế khi lên xuống cầu thang và tuyệt đối không ra khỏi phòng.
Gia đình hạnh phúc của mẹ Tít.
Ngày 20/12/2012
32 tuần em lại vác bụng đi khám. Bác sĩ nói em bị canxi 3+ vôi hoá bánh rau (mẹ không truyền chất cho con được nữa). Nước ối cạn con được 1,4 kg và mẹ phải nhập viện khẩn cấp. Em hoang mang và lo lắng chỉ biết khóc. Ai hỏi chuyện em lại càng khóc to hơn nữa. Em vừa khóc vừa lếch thếch nhập viện với hi vọng sẽ đón được con an toàn.
Ngày 14/1/2013
Những ngày ở viện dưỡng thai và chờ sinh là nhưng ngày tâm trí em căng thẳng vô cùng. Ngày nào cũng siêu âm chỉ mong thêm 1 chút nước ối, chỉ mong con thêm một hoa. Em đã cố gắng ngày uống rất nhiều sữa, 3 quả dừa và rất nhiều thịt bò mỗi ngày. Mẹ xấu, mẹ béo, mẹ có tiểu đường em cũng kệ, chỉ ngày ngày cầu xin cho con em được bình an.
Tìm hiểu thêm: Cách làm 6 món ăn bổ dưỡng từ trứng tốt cho sức khỏe mẹ bầu
Có con, hạnh phúc của mẹ được nhân lên gấp bội.
Ngày 16/1/2013
Giữa tuần thứ 34, tự nhiên em đau bụng và đau lưng khủng khiếp. Truyền hết 1 chai giảm đau và đêm hôm ấy em còn nhớ rất rõ có 3 bác sĩ liên tục khám “em mở phân nào hay chưa”. Tối hôm sau khi đang theo dõi tim thai bằng máy monitor – tim thai của con em lại bị chậm 1 nhịp. Lúc này thì em bị chuyển lên phòng chờ đẻ, lại bác sĩ đẹp trai khám, lại nằm theo dõi máy.
Có 1 ca làm em sợ kinh khủng khi chị này bị lưu thai ở tháng thứ 5 và phải kích thích đẻ. Em không phải bác sĩ nhưng cũng được chứng kiến từ A – Z. Chứng kiến khi bé thâm tít hết cả người được lấy ra, sợ toát hết mồ hôi. Đêm, tưởng tượng nằm ở phòng đẻ ấy có lẽ là nỗi khiếp sợ của em đến già đến các mẹ ạ. Ngày cuối cùng của tuần thứ 34 sau khi “chọc, ngoáy” và kết luận em không mở phân nào thì bác sĩ cho em “lên thớt” mổ cấp cứu.
>>>>>Xem thêm: Đi thăm đẻ, nếu không muốn trở thành kẻ lắm lời đừng nói 5 điều sau
Hình ảnh ngộ nghĩnh khi Tít 2 tuổi
Ngày 18/1/2013
Ơn trời, con em lúc ra khỏi bụng mẹ cũng khóc ngay và nặng 2kg (thật hạnh phúc) . Lúc được nhìn mặt con cũng là lúc em mệt lả ra vì 3 đêm trước căng thẳng. Nước mắt trào ra nhưng là nước mắt của niềm hạnh phúc, nước mắt của thành công và nước mắt của 1 trang đời mới, 1 thiên chức mới.
Đến giờ mẹ con em cũng trải qua ngày ấy được 2 năm rồi. Tít là kim cương đối với em và cả gia đình. Trôm vía dù Tít đẻ non nhưng con cũng khoẻ mạnh và nhanh nhẹn. 7 năm lấy chồng là 7 năm vợ chồng em ròng rã chữa trị hiếm muộn. Cuối cùng hạnh phúc cũng đã mỉm cười với đại gia đình em khi em “vượt cạn” thành công và sinh ra bé Tít. Các mẹ chưa có con đừng ngừng hy vọng khi “con mãi chưa về”. Mọi nỗ lực và cố gắng sẽ có kết quả, điều quan trọng các mẹ cần giữ được tâm lý, không nản lòng. Chúc các mẹ bình an, may mắn suốt thời gian thai kì và hoàn thành nghĩa vụ “làm mẹ”.
Theo mẹ Tít
Nguồn Khám phá