Lần đầu vợ đi đẻ, chồng lóc cóc theo sau, cái thời gian ấy đủ chuyện hài, em nghĩ lại còn cười đau bụng với ông chồng hồn nhiên đến vô duyên nhà em…
Bạn đang đọc: Cuộc vượt cạn nhớ đời
Hồi mang bầu anh Bin, em khoẻ lắm, hết nghén là tăng cân vèo vèo, đi phăng phăng chả phải kiêng kị gì. Vì không nhớ ngày đầu của kỳ kinh cuối nên bác sĩ toàn xác định tuổi thai qua kích thước thai. Bin nhà em đầu lại to, chân thì dài nên theo đấy siêu âm thai lên đến tuần thứ 41 mà vẫn không có dấu hiệu chuyển dạ. Thế là mùng 6 Tết vợ chồng em khăn gói nhập viện để theo dõi… thai già tháng.
Thai già tháng em muốn xin mổ nhưng không ai cho
Muốn xin mổ nhưng bố mẹ và bác sĩ đều không cho. Vì em lúc đấy 64 cân khoẻ mạnh không cớ gì mà sinh mổ. Bin lúc ấy siêu âm 3,5 cân vẫn sinh thường tốt. Thế nên đợi cơn chuyển dạ em phải nằm viện gần chục ngày, cuối cùng vỡ ối hoàn toàn mà tử cung không mở một phân nào.
4h sáng ngày 14 Tết bác sĩ chỉ định mổ cấp cứu vì sợ thai bị ngạt vì cạn ối. Lúc ấy mới biết mình đúng là vô dụng, không biết đẻ. Nhìn các mẹ vào dạng háng đẻ ầm ầm mà thèm. Nhưng cũng may vì thế nên vẫn giữ được vài chỗ nguyên vẹn, chứ phải rạch khâu chục mũi đến tận đít chắc em cũng nản.
Hồi ấy chồng em chưa vào biên chế nên sếp ông đặc cách cho nghỉ làm để ở viện chăm nom vợ. Chồng em có duyên với việc này lắm mà.
Cái thời gian ấy đủ chuyện hài, em nghĩ lại còn cười đau bụng với ông chồng hồn nhiên đến vô duyên nhà em.
Cái lúc em nhập viện sản phụ đợi đẻ và vừa đẻ nhiều kinh khủng. Khoa sản quá tải luôn. Thành ra giường nào đợi đẻ thì 3 bệnh nhân, đẻ rồi thì hai bệnh nhân, em bé thì các bà phải bế trên tay mà ngồi.
Mà các mẹ biết đấy, bình thường phụ nữ kín đáo giữ gìn như nào thì vào đấy tơ hơ hết. Phần trên phần dưới lộ lộ ra cũng chả ai xấu hổ hay che đậy. Mà lúc ấy có được hồng hào như thời son trẻ đâu, núm ná, lông lá gì thâm xì ra. Đàn ông vào thăm, chăm vợ mình nhìn thấy vợ người ta cũng chả xuất hiện được cái cảm xúc của lạ gì.
Chồng em cũng thế, lão cứ lia mắt nhìn xong quay sang mách em:
– Èo bà kia vạch hẳn áo ra xoa ti làm gì thế không biết, mà thâm hơn vợ nhờ.
Chả là để kích thích cơn co tử cung, bác sĩ dặn phải mân mê đầu ti cho nhanh chuyển dạ, bà nào có chồng đi chăm thì chồng ngồi vê, không thì mẹ vê, không thì ngồi tự mân mê lấy. Cái cảnh trông như phim cấp 3 kinh dị ý.
Trong phòng sinh cùng vợ, chồng cứ lơ ngơ láo ngáo chả biết gì
Bác sĩ cũng dặn chồng em phải làm thế, nhưng ông ý cứ thò tay vào là kêu:
– Khó chịu bỏ mẹ ra, vợ tự sờ đi.
Đến nản!
Em bảo lão ngồi yên đừng có nhìn xung quanh mà ám ảnh đấy.
Có giường vừa sinh xong, vợ chưa ngồi dậy được nên chồng hay mẹ phải rửa vệ sinh thay bỉm cho. Cứ dạng ra tơ hơ thế…. Lúc ấy đúng là không còn tí xấu hổ nào đâu, đau bỏ xừ ra, cái chỗ khâu nó sưng vếu lên biến dạng cả kho báu.
Chồng em lão nhăn nhó:
– Eo ơi, vợ cũng bị như thế à, thế thì còn gì là hàng họ nữa.
Em phải véo cho phát bảo im đi, người ta nghe thấy. Bà nào chả vậy, thế mới biết phụ nữ phải hi sinh như thế nào khi sinh được một đứa con: Cơ thể biến dạng, đoạn thì đen đoạn thì rạn nứt, chưa kể sinh xong không lấy lại được dáng, nhan sắc xuống cấp. Các ông chồng chỉ nhìn đấy mà chê bai chứ có nghĩ đến những gì họ phải trải qua đâu.
Nói thật em cũng hốt hoảng lắm, lúc ấy mới rạn mình bụng thôi đã thấy sợ, chứ mà ngực, đùi cũng rạn nhoe nhoét như đất bị hạn hán thì chắc em tự ti đến chết.
Chồng thì cứ hồn nhiên ngắm nghía khám phá. Đôi lúc ra ngoài chạy vào hứng thú:
– Vợ ra ngoài mà xem, bà kia đau quá chửi cả chồng nó haha. Có ông thì đứng mân mê ti vợ buồn cười vãi!
Vợ đau đừng có chửi nhé, anh điên anh đạp cho thì ăn đủ, sao bà nào chửa cũng lắm mồm thế nhờ, nó nhịn để đẻ xong nó táng cho vỡ mồm.
Nằm cùng giường em là 1 chị thai lưu đang đợi giải quyết. Lão chồng em thăm hỏi nhiệt tình lắm. Từ tình trạng biểu hiện đến cách giải quyết tn lão cũng hỏi. Đến lúc bà ý ngậm thuốc cho thai ra, hnao lão cũng hỏi thăm:
– Hôm nay còn ra máu không chị?
Em đập cho phát, em bảo hỏi thì hỏi chung chung thôi, kiểu hôm nay chị đỡ hơn chưa, cứ phải phang thẳng vào vấn đề làm gì, người ta thì đang đau.
May cái chị ấy dễ tính cũng thuộc kiểu người lạc quan hồn nhiên nên chồng em hỏi là trả lời lại ngay:
– Hôm nay ra ít thôi em, chả biết khi nào mới hết.
Giường bệnh nào lão cũng hỏi thăm tình hình, đến giường có người nhà mang con chừng hai tuổi rất bụ bẫm vào thăm mẹ. Lão lại nựng nựng xong làm câu:
– Ui cháu này béo thế.
Bà ý cau mày lại:
– Sao chú lại quở cháu thế nhờ!
Em giẫm vào chân bảo:
– Trẻ con chồng đừng nói thế!
Vậy mà lão tròn mắt phán tiếp:
– Ơ nó béo thật mà.
Tìm hiểu thêm: Ba nguyên tắc ăn uống an toàn và khoa học mẹ bầu nên lưu ý
Anh chồng đôi lần khiến em phát bực
Bà kia tức bụng bế đứa cháu ra ngoài, em phát rồ lên với lão. Kéo lại chỗ nằm cáu một trận.
– Chồng điên hay giả vờ, trẻ con không ai dùng từ thế người ta kiêng kị. Thấy nó vậy phải bảo là: Trộm vía cháu kháu khỉnh quá nghe chưa. Cái đồ dở người này.
Mấy chị nằm gần nghe cười ngặt nghẽo, bảo may em gặp người nhuần tính không người ta nói cho ý. Lúc ấy chồng em mới được khai sáng, à uh thế ah, vợ không nói sao chồng biết. Sau đấy, cứ cứ giường nào có em bé lão ra thực hành luôn: Trộm mụ trộm vía này nọ.
Lúc nào chị cùng giường đi đâu là lại nhảy tót lên giường bệnh nằm với vợ. Xong bảo:
– Nằm ôm như này cho kích thích còn hơn xoa ti ý vợ nhờ, cứ vạch ra mân mê nhìn kinh bỏ mẹ.
Em thì mang thai lần đầu nên không biết vỡ ối nó như nào. Cái hôm giữa đêm em mót tiểu mà nhà vệ sinh khoa sản bẩn mù, ngại ra, em nằm rốn. Bin trong bụng kiểu như ngột ngạt, đạp bụp bụp, em són cả tiểu ra ngoài. Bụng bảo dạ được hay mình vỡ ối rồi.
Em gọi chồng em dìu em qua phòng sinh, chồng em la toáng lên:
– Bác sĩ bác sĩ vợ em vỡ ối rồi!
Chị hộ sinh bảo: cởi váy ra nằm lên bàn đi, chồng về lấy bỉm qua đây.
Em khệnh khạng chèo lên bàn sinh, dạng chân ra, bác sĩ trực đêm ấy lại là nam mới đau, lại còn trẻ nữa.
Anh ý hỏi có đau bụng không, em bảo không, rồi anh ý đeo bao tay khám. Xong mặt anh ý nhăn lại:
– Vỡ đâu mà vỡ, về đi tiểu đi, bảo chồng mua ống thụt hậu môn nữa, táo bón tắc cứng cả lại rồi.
Mấy bà hộ sinh cười lăn lóc, em thì chỉ muốn chui mẹ xuống lỗ nào chết luôn đi. Chồng em cầm bỉm mặt đực ra. Bác sĩ bảo: Vào đỡ vợ dậy, về tích cực xoa ti vào.
Chồng em đỡ em về miệng lầm bầm chửi em:
– Đồ dốt nát, kiểu gì mà vỡ ối cũng không biết nữa.
Em cố cãi :
– Mới lần đầu sao em biết được, thấy ướt hết quần sợ bỏ mẹ!
Thế là lần này phải nghe lời bác sĩ, về cho 1 tay vào vê ti vợ nhưng phải lấy chăn che kín sợ người khác nhìn thấy.
Em nằm đến ngày thứ 7 chỉ suốt ngày vào đo nhịp tim thai, kiểm tra nước ối chứ chả hề đau tí nào. Đến sót ruột. Chồng em lão cứ xoa bụng mắng yêu con:
– Con có chịu ra đi không, nằm trong đấy tối om có cái mẹ gì đâu mà nằm mãi thế.
Lão không có chỗ nằm nên cứ quanh quẩn tí lại ra cổng viện trà đá chém gió. Em cũng nóng ruột lắm rồi. Bác sĩ còn họp chẩn đoán xem trường hợp của em thế nào. Nhưng vì chỉ số ối vẫn đảm bảo nên chưa cần mổ can thiệp, đợi cơn chuyển dạ.
Có chị mách em bảo xuống HN mà mổ yêu cầu ở đây làm gì lỡ xảy ra chuyện xấu. Vợ chồng em cũng tính thế nhưng hai bà nội ngoại khuyên cứ bình tĩnh. Bệnh viện tỉnh cũng an toàn rồi.
Chồng em thì sốt sắng:
– Mổ đi chồng mệt lắm rồi, chán bệnh viện lắm rồi!
Chả biết lão chán viện hay sợ em bị phanh phơi khâu vá giống người ta nữa. Đến ngày thứ 8, mẹ đẻ em cũng từ Thanh Hoá ra đến Việt Trì. Bà em cứ ngồi suýt xoa:
– Mẹ đẻ 6 đứa dễ thế mà sao con khó khăn vậy.
Em nằm viện tụt mẹ mất 2 cân. Tối hôm ấy em đau bụng từng cơn thúc xuống dưới. Bác sĩ bảo bắt đầu rồi đấy. 10h đêm tự dưng nước ở đâu oà ra như vỡ đê ướt hết váy em tràn lan ra ngoài. Em đau dữ dội muốn chết luôn. Chồng em nhìn xót chảy nước mắt theo. Cứ ôm vợ xoa xoa. Dìu em vào phòng sinh, bác sĩ khám bảo:
– Ối vỡ hoàn toàn , tử cung xoá 30%. Tích cực theo dõi tim thai và đợi tử cung mở.
Em đau phát điên dại, đúng là đau như đau đẻ, em khóc um lên, chồng em thức cả đêm xoa lung tung khắp người.
Mẹ em ở bên liên hồi: Cố lên con sắp qua rồi.
Em được kiểm tra tim thai liên tục. Đêm ấy bác sĩ Phương trưởng khoa sản BV tỉnh trực khám. Cứ 1h khám 1 lần mà tử cung em cứ trơ ra không xoá thêm tí nào chứ đừng nói mở. Đến 4h sáng bác sĩ thông báo với hộ sinh.
– Chuẩn bị mổ cấp cứu, cạn ối, tử cung không mở một chút nào.
Người nhà chuẩn bị đồ cho em bé chuyển xuống phòng mổ.
Em lo lắng cực độ, Bin đạp bụp bụp vì bắt đầu khó chịu vì thiếu oxi.
Chồng em cuống cả lên cứ : vợ ơi gắng lên nhé không sao đâu.
Em nằm lên bàn mổ, sau khi tiêm gây tê, tiếng dao kéo rạch bụng em nghe rõ từng li. Có người đứng cạnh em hỏi đủ chuyện kiểu kiểm tra sự tỉnh táo ấy. Rồi đột nhiên em khó thở, huyết áp tụt, nghe bác sĩ nói với y tá : – máu chảy nhiều, cầm máu nhanh.
Em phải thở oxi để tiếp tục, lo lắng không biết mình có vượt qua được không, con có an toàn không, rồi em khóc. Chị y tá mắng:
– E bình tĩnh, khóc là không ổn đâu.
Lúc sau nghe tiếng khóc oé oé như tiếng mèo con ý, hộ sinh lôi Bin ra ngoài cắt rốn,lau chất bám trên người. lúc ấy Bin toàn gây và nước nguồn nhìn như con mèo bị ướt ý.
Nghe bác sĩ nói: Em không phải thai già tháng đâu nhé, em bé đầu to quá nên có sai lệch. Lúc sau hộ sinh mang con em vào và thông báo:
– Con trai, 3 cân rưỡi chào đời lúc 5h25 phút em nhé.
Em như đang trên mây, cứ nghĩ sao trong bụng mình lại lôi ra một con người nữa là thế nào. Em đc chuyển qua phòng hậu phẫu, thấy chồng em đợi ở đấy, chạy ra:
– Có đau không vợ, có mệt không, chồng thương chồng thương.
>>>>>Xem thêm: Mẹ sinh thường con sẽ có chỉ số IQ cao hơn sinh mổ
Cuối cùng thì em cũng mẹ tròn con vuông
Em bé thì y tá bế về khoa theo dõi sức khoẻ trước khi về với mẹ. Lúc ấy còn thuốc tê nên em không đau, chỉ mệt. Bỗng dưng em nôn thốc nôn tháo, chồng em hoảng gọi bác sĩ loạn cả lên. Bác sĩ bảo em phản ứng nhẹ với thuốc tê nên thế thôi, chuyển về khoa theo dõi.
Bin lúc mới sinh chả giống ai cả, lớn dần rồi giống bố như tạc… Em vì mất máu nhiều, cả tiêm kháng sinh 5 ngày nên mất sữa luôn. Bin bị vàng da sinh lý, ngày thứ 2 đã phải xa mẹ vào phòng chiếu lazer mất 3 ngày. Hai bà và chồng em thay phiên nhau vừa chăm em vừa đưa sữa đến khoa Nhi cho Bin. Những ngày đấy đối với em vừa lo vừa buồn vì mình vừa không biết đẻ vừa không có sữa. Trộm vía giờ Bin anh cũng gần 4 tuổi rồi. Nghĩ lại vẫn còn thấy như mới ngày hôm kia.
Cầu mong lần này sinh Bin em sẽ khác. Cầu mong mẹ tròn con vuông, cầu mong em có sữa.
Theo khotruyenhay
(*) Tít cũ: Lần đầu đi đẻ